Nhà tập thể là một khái niệm đặc thù trong lịch sử phát triển đô thị ở Việt Nam, đặc biệt là trong thời kỳ bao cấp (1950 - 1980), khi nhà ở được xây dựng để đáp ứng nhu cầu chỗ ở cho công nhân viên chức và người dân đô thị trong bối cảnh kinh tế kế hoạch hóa tập trung.