
Từ nghệ sĩ cải lương đến “ngọc nữ bolero”
Ít ai ngờ rằng, đằng sau vẻ đẹp dịu dàng trên sân khấu và giọng hát bolero ngọt ngào, đầy tự sự, ca sĩ Châu Giang đã trải qua một tuổi thơ nhiều vất vả. Sinh ra ở một vùng quê nghèo Nam Định, mồ côi cha từ nhỏ, cô bé Giang sớm phải cùng mẹ bươn chải mưu sinh. Những ngày còn đi học, khi bạn bè còn hồn nhiên cắp sách đến trường, Giang đã biết đến cảnh đi gặt thuê, bán trà đá, bánh mì, nước ép hoa quả để có thêm tiền trang trải học phí. Gian khó tưởng như có thể làm chùn bước, nhưng chính nó lại rèn giũa nên một Châu Giang mạnh mẽ, cứng cỏi và luôn nuôi trong mình ngọn lửa đam mê nghệ thuật.
Ngay từ lớp 1, Giang đã say mê tham gia phong trào văn nghệ trường lớp. Lớn lên, dù nhiều người khuyên chọn con đường học tập an toàn, cô vẫn quyết tâm thi vào trường chuẩn của tỉnh và đỗ với số điểm cao. Đến khi đứng trước ngưỡng cửa đại học, Châu Giang chọn Trường Đại học Sân khấu - Điện ảnh Hà Nội, khoa Kịch hát dân tộc - nơi mỗi năm chỉ tuyển vỏn vẹn hơn chục sinh viên. Sự táo bạo, quyết tâm ấy đã mở ra con đường để cô gắn bó với nghệ thuật chuyên nghiệp.
Ra trường, Châu Giang từng công tác tại Nhà hát Cải lương Hà Nội, được trao nhiều vai diễn chính. Thế nhưng, vì hoàn cảnh gia đình, cô buộc phải tạm rời đoàn, bắt đầu những tháng ngày đi hát tự do. Những chuyến xe buýt rong ruổi đến nơi biểu diễn với cát-xê chỉ vài chục nghìn, những lần bị bầu show cắt nửa tiền mà vẫn vui vẻ nhận. Có lẽ chính từ những chặng đường ấy, giọng hát của Châu Giang càng thêm đượm buồn, càng chất chứa nhiều nỗi niềm đồng điệu với bolero - dòng nhạc của sự tự sự và sẻ chia.
Năm 2018, Châu Giang bước vào cuộc thi Thần tượng Bolero VTV3, vượt qua hàng ngàn thí sinh để trở thành học trò của ca sĩ Ngọc Sơn. Khoảnh khắc “ông hoàng nhạc sến” bỏ qua một lỗi nhịp nhỏ để bấm chọn cô đã trở thành bước ngoặt trong sự nghiệp. Từ đó, Châu Giang có cơ hội đứng trên sân khấu cùng những tên tuổi gạo cội như Ngọc Sơn, Chế Linh, Phi Nhung, Mạnh Quỳnh… Những lời động viên của đàn anh đã tiếp thêm tự tin, giúp cô gái nhỏ ngày càng kiên định hơn trên con đường ca hát.
Ca sĩ Châu Giang
Chia sẻ về quan điểm của mình với bolero, Châu Giang cho rằng: “Bolero không chỉ là dòng nhạc hoài niệm, mà còn là tiếng nói của tâm hồn, là sự sẻ chia những nỗi niềm nhân thế. Trong bolero có cả nỗi buồn, sự cô đơn nhưng cũng có tình yêu, niềm tin và sự gắn kết. Vì thế, tôi luôn trân trọng từng câu hát, từng ca từ, như đang được thay ai đó nói lên câu chuyện cuộc đời họ.”
Người ta yêu mến Châu Giang không chỉ bởi gương mặt sáng sân khấu hay chất giọng mượt mà, mà còn vì mỗi lời ca của cô đều như chứa đựng câu chuyện của một phận đời. Nỗi buồn trong giọng hát của cô không bi lụy mà là sự chiêm nghiệm, thấu hiểu, khiến khán giả dễ dàng tìm thấy sự đồng cảm. TS. Phạm Trí Thành - Chủ tịch Hội đồng Trường Đại học Sân khấu - Điện ảnh Hà Nội, người từng giảng dạy và dõi theo bước đi nghệ thuật của Châu Giang nhận xét: “Châu Giang là một trong những sinh viên để lại ấn tượng mạnh mẽ. Em có giọng hát sáng, giàu cảm xúc tự sự và đặc biệt là sự nghiêm túc, bền bỉ trong nghề. Những trải nghiệm cuộc sống đã bồi đắp thêm chiều sâu cho tiếng hát của em, giúp em trở thành một gương mặt đáng chú ý trong dòng nhạc bolero và trữ tình”.
Không chỉ dừng lại ở bolero, Châu Giang còn ấp ủ nhiều dự án gắn liền với dân ca, trữ tình quê hương. Đặc biệt, dịp Quốc khánh 2/9 này, khán giả sẽ được nghe cô thể hiện ca khúc “Quảng Trị mình thương” - nhạc Minh Dương phổ thơ Nguyễn Đăng Quang, một người con Quảng Trị. Đây là một sáng tác mang nhiều ý nghĩa, như một bản tình ca tri ân mảnh đất từng oằn mình trong đau thương bom đạn nhưng vẫn kiên trung, bất khuất, luôn vì cả nước mà viết nên những trang sử hào hùng. Ca khúc cũng là sự kết nối ký ức giữa Quảng Bình xưa và Quảng Trị hôm nay - một miền quê đầu sóng ngọn gió nhưng giàu khát vọng hòa bình, đang vươn mình trong công cuộc dựng xây đất nước.
Chia sẻ về tác phẩm này, tác giả thơ Nguyễn Đăng Quang xúc động nói: “Bài hát là sự kết nối với mảnh đất một thời đầu sóng, miền quê luôn vượt lên đau thương, hy sinh, mất mát nhưng rất đỗi trung dũng, kiên cường. Quảng Trị luôn vì cả nước mà viết nên bản hùng ca giữ nước, nuôi dưỡng khát vọng hòa bình. Và giờ đây, bài hát như đưa Quảng Trị trở về ngôi nhà chung, vươn mình cùng đất nước sum vầy yêu thương.”
Ông cũng dành sự trân trọng cho Châu Giang - người được chọn thể hiện ca khúc này: “Tôi tin rằng với chất giọng tự sự, đượm buồn nhưng tha thiết, Châu Giang sẽ truyền tải được tinh thần và tâm hồn của bài hát. Cách hát của cô không chỉ là kể chuyện bằng âm nhạc, mà còn là sự sẻ chia, để mỗi người nghe đều thấy bóng dáng quê hương và niềm tự hào dân tộc trong từng câu ca.”
Chính vì vậy, việc Châu Giang được chọn thể hiện “Quảng Trị mình thương” không chỉ là một dấu ấn nghệ thuật, mà còn là sự giao hòa giữa giọng hát giàu tự sự của cô và tinh thần bất khuất của mảnh đất lịch sử. Khi cất lên câu hát về Quảng Trị, Châu Giang cũng như được trao gửi thêm sức mạnh, để tiếng ca của mình không chỉ ngân vang trong cảm xúc cá nhân, mà còn chạm tới niềm tự hào chung của dân tộc.
Trong tương lai, ngoài việc tiếp tục gắn bó với bolero, Châu Giang còn mong muốn phát triển thêm những dự án âm nhạc dân ca, trữ tình mang đậm hơi thở quê hương. Cô ca sĩ gốc Thành Nam hy vọng có thể xây dựng được những sản phẩm âm nhạc nghiêm túc, chất lượng, để bolero và dân ca không chỉ đến gần hơn với giới trẻ mà còn được gìn giữ bền lâu như một phần ký ức đẹp của nhiều thế hệ.
Nhìn lại chặng đường đã qua, từ cô bé mồ côi cha, lam lũ mưu sinh đến giọng hát bolero được khán giả yêu mến, Châu Giang chính là minh chứng cho sức mạnh của nghị lực và đam mê. Với Châu Giang, âm nhạc không chỉ là nghề mà là cách sống, là hành trình chữa lành và sẻ chia. Và trong từng câu hát ngọt ngào, đượm buồn của cô, khán giả vẫn luôn tìm thấy bóng dáng của niềm tin, nghị lực, cùng một tình yêu âm nhạc chưa bao giờ nguội tắt.
Linh bài hát “Quảng Trị mình thương”
Ý kiến của bạn