18:05 23/08/2025 GMT+7

Từ Côn Đảo bất tử đến siêu đô thị TP. Hồ Chí Minh:

Việt Nam vươn cánh bay xa

Tám mươi năm, từ ngày 2/9/1945, khi lời Tuyên ngôn Độc lập của Bác Hồ vang vọng giữa Quảng trường Ba Đình lịch sử, như ngọn gió lay động hồn thiêng sông núi, Việt Nam đã vươn mình tựa cánh chim hải âu, lướt qua bão tố, hướng về chân trời rực rỡ ánh bình minh. Là người con của mảnh đất Bà Rịa - Vũng Tàu (cũ) giàu sức trẻ, nơi Côn Đảo lưu giữ những trang sử bi tráng, nay được hòa mình trong nhịp sống rộn ràng của siêu đô thị TP. Hồ Chí Minh, tôi cảm nhận đất nước như một khúc nhạc tráng lệ, hòa quyện giữa quá khứ oai hùng, hiện tại cháy bỏng khát khao và tương lai rộng mở như biển khơi. Trong lòng tôi, Việt Nam là bức họa trường tồn, nơi mỗi đường nét kể một câu chuyện, mỗi sắc màu gợi một giấc mơ và mỗi nhịp đập là niềm tin mãnh liệt vào ngày mai tươi sáng.

Côn Đảo - Lời thề giữa sóng ngàn

Côn Đảo, viên ngọc lấp lánh giữa lòng biển Đông, không chỉ là nơi trời xanh hòa quyện với sóng bạc mà còn là chứng nhân thầm lặng của những năm tháng đau thương mà oai hùng, nơi được ví như “địa ngục trần gian”. Đứng trước Nhà tù Phú Hải, tôi như nghe vang vọng giọng hát ca khúc “Lên đàng” của chị Võ Thị Sáu, người con gái Đất Đỏ với trái tim kiên trung, đã dâng trọn thanh xuân cho ánh sáng tự do. Dưới bóng dừa Hàng Dương, nơi hơn hai vạn linh hồn anh hùng gửi lại lời thề bất tử, tôi cảm nhận hơi thở lịch sử - đau đớn, bi ai nhưng quả cảm, vinh quang. Cầu Tàu 914, nơi 914 trái tim anh dũng ngã xuống giữa đá lạnh, như một bài ca khắc sâu vào lòng biển, kể về lòng trung liệt của dân tộc.

Bước chân trên Côn Đảo là hành trình chạm vào hồn đất nước. Những bức tường rêu phong của Chuồng Cọp, nơi từng giam cầm những khát khao cháy bỏng, hay tấm bia tưởng niệm 198 người vượt ngục năm 1952, vẫn bừng lên ngọn lửa tự do. Đứng bên bờ biển, tôi lắng nghe sóng vỗ dịu dàng như lời thì thầm của tổ tiên, lòng xao xuyến trước những hy sinh khốc liệt, nhưng cũng ngập tràn niềm tự hào. Nếu không có máu xương của các thế hệ cha ông, liệu tôi có được đứng đây, ngắm trời xanh thanh thản, nghe gió hát giữa trùng khơi? Côn Đảo không chỉ là một hòn đảo, mà là ngọn lửa vĩnh hằng, là lời nhắc nhở rằng hòa bình hôm nay được đổi bằng những mất mát không thể đo đếm.

Cô giáo Ngô Thị Ngọc Nhung và các em học sinh tại Hải đăng Vũng Tàu. Ảnh: NVCC.

Bà Rịa – Vũng Tàu – Ngọn lửa khát vọng

Bà Rịa – Vũng Tàu (cũ) là mảnh đất thấm đẫm chiến công oanh liệt, nay bừng sáng bởi ngọn lửa dầu thô đầu tiên trên mỏ Bạch Hổ năm 1984. Ngọn lửa ấy không chỉ thắp lên giấc mơ thịnh vượng, mà còn là biểu tượng cho tinh thần vươn xa của dân tộc. Là người con của vùng đất này, tôi tự hào khi thấy quê hương không chỉ có biển biếc, nắng vàng, mà còn đong đầy mồ hôi và ý chí. Từ những ngày đầu giải phóng, khi các cán bộ lặng lẽ tiếp thu tài liệu dầu khí giữa đống hoang tàn đổ nát chiến tranh, đến hiệp định Việt – Xô năm 1980, Bà Rịa – Vũng Tàu đã hóa thành “Thành phố Dầu khí”. Những giàn khoan sừng sững giữa đại dương – Bạch Hổ, Rồng, Thỏ Trắng – như những “pháo đài thép”, gìn giữ chủ quyền và khẳng định sức mạnh của đất nước.

Hơn 250 triệu tấn dầu được khai thác, 58 tỷ USD đóng góp ngân sách - những con số tưởng chừng khô khan nhưng lại là máu, mồ hôi và khát vọng của hàng vạn con người lặng thầm cống hiến giữa trùng khơi. Những con đường rợp bóng cây, những tòa nhà cao vút, hòa cùng nhịp sống ấm áp của con người từ khắp bốn phương, là minh chứng cho sức sống mãnh liệt kế thừa từ cha ông. Đứng bên bờ biển, nghe sóng thì thầm, tôi như thấy lại hình ảnh Phó Thủ tướng Trần Quỳnh và Đại sứ Xô Viết B.N. Saplin cùng thắp lên ngọn lửa dầu thô năm ấy và trong lòng rưng rưng niềm tự hào.

Siêu đô thị Hồ Chí Minh – Nhịp tim của ngày mai

Tám mươi năm qua, từ đất nước lầm than, thuộc địa đến nay Việt Nam đã vươn mình như ngọn sóng Biển Đông, mạnh mẽ và kiêu hãnh. Ngày 1/7/2025, theo Nghị quyết Quốc hội, Bà Rịa – Vũng Tàu và Bình Dương hòa quyện vào siêu đô thị TP. Hồ Chí Minh, tạo nên một bản nhạc hùng tráng của sự phát triển. Sự hợp nhất này không chỉ là nét vẽ mới trên bản đồ, mà là tầm nhìn xa, hướng tới một siêu đô thị hiện đại, đầu tàu của kinh tế, khoa học và sáng tạo mà nói như cách của Tổng Bí thư Tô Lâm sẽ trở thành “siêu đô thị quốc tế” của Đông Nam Á.

TP. Hồ Chí Minh, với sức mạnh từ Bà Rịa – Vũng Tàu và Bình Dương, là nhịp tim rộn ràng của khát vọng vươn xa. Cảng Cái Mép – Thị Vải, huyết mạch thương mại toàn cầu, hòa nhịp với sự sôi động của Sài Gòn và sức mạnh công nghiệp Bình Dương, tạo nên một mạng lưới kết nối Việt Nam với thế giới.

Những con đường rợp bóng dừa Vũng Tàu, những làng chài mộc mạc, giờ đây hòa quyện trong nhịp sống hiện đại của siêu đô thị, nơi công nghệ chạm đến chân trời, giáo dục nở hoa, và ý tưởng sáng tạo bừng sáng như ánh nắng ban mai. Không gian Văn hóa Hồ Chí Minh lan tỏa như làn gió biển, mang hơi thở đoàn kết và đổi mới, nối liền quá khứ oai hùng với tương lai rạng rỡ, nơi giấc mơ Việt Nam vươn xa thành hiện thực.

Viết tiếp bản hùng ca đất nước

Hòa bình hôm nay là món quà vô giá, được đánh đổi bằng máu, mồ hôi và nước mắt của bao thế hệ đi trước. Là một giáo viên Ngữ văn cấp 2 - một người làm nghề “trồng người” giữa thành phố mang tên Bác - tôi luôn tự nhắc mình: Bài giảng không chỉ là chữ nghĩa, mà còn là sứ mệnh. Sứ mệnh gieo vào tâm hồn học trò những hạt giống của lòng yêu nước, của sự biết ơn và trên hết là khơi dậy trong các em khát vọng được sống có ích, được cống hiến cho đất nước.

Cô giáo Ngô Thị Ngọc Nhung và các em học sinh nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Ảnh: NVCC.

Việt Nam trong tôi là hương vị mặn mòi của biển Vũng Tàu, là tiếng sóng Côn Đảo hòa cùng khúc ca bất tử của những người con trung hiếu, là nhịp sống hối hả mà ấm áp của TP. Hồ Chí Minh. Tám mươi năm, một chặng đường oanh liệt, nhưng chỉ là khúc dạo đầu cho bản hùng ca của dân tộc. Tôi tin, từ những việc nhỏ như kể chuyện lịch sử, khơi dậy tình yêu biển đảo, đến những giấc mơ lớn về một siêu đô thị dẫn đầu khu vực, tất cả đều là những nét cọ vẽ nên trang sử vàng của đất nước.

Hôm nay, dưới ánh cờ đỏ sao vàng lộng lẫy, trái tim tôi hòa nhịp cùng hồn thiêng dân tộc, nguyện cầm những nét cọ nhỏ bé, góp phần vẽ nên bức tranh Việt Nam rực rỡ. Từ Côn Đảo kiên trung đến những giàn khoan thép vững chãi giữa trùng khơi, từ nhịp sống sôi động của siêu đô thị TP. Hồ Chí Minh đến hơi thở ngàn năm văn hiến của Kinh Kỳ, mỗi mảnh đất, mỗi con người là một nốt nhạc trong bản hòa ca đất nước. Quá khứ oai hùng, hiện tại rực cháy khát khao và tương lai rộng mở, tất cả đan xen, thúc đẩy từng nhịp tim, cùng dựng xây một Việt Nam rạng ngời, nơi ánh bình minh mãi tỏa sáng, nơi những giấc mơ lớn vươn cánh bay xa, chạm đến những chân trời vô tận.

Và hơn bao giờ hết, trong dòng chảy bất tận ấy của lịch sử và khát vọng, chúng ta cần “Viết tiếp câu chuyện hòa bình” như lời bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung bằng trí tuệ, niềm tin, sự kiên cường và bằng từng hành động nhỏ mỗi ngày để những thế hệ mai sau tiếp tục được sống, được yêu thương và tự hào trong một đất nước thanh bình và hùng cường.

TỪ KHÓA #côn đảo #lời thề giữa sóng ngàn #việt nam vươn cánh bay xa
Tin cùng chuyên mục